Khi nam thần cao lãnh gặp gỡ thanh mai ngây thơ

Khi nam thần cao lãnh gặp gỡ thanh mai ngây thơ

Tác giả: Nhược Minh Dực

Edior + Beta: Hahonglinh1999

(https://hahonglinh1999.wordpress.com)

Văn án

Thanh mai bị bệnh nghiện da thịt thì phải làm sao bây giờ? Đang online.

Nam thần cao lãnh Trương Thế Khâm có một phiền não nhỏ, hắn lo lắng sau này mình không lấy được vợ, lại lo lắng mình không “cứng được”.

Mỗi ngày đều bị trúc mã sờ soạng cả người, nhưng một chút cảm giác cũng không có, đúng là một chuyện rất kinh khủng.

ps: Các cô nương thuần khiết mau rời ngay, nữ chủ là lưu manh.

Nội dung gắn nhãn: Tình có chủ ý, hoan hỷ oan gia, thanh mai trúc mã, điềm văn

Tìm tòi mấu chốt: Diễn viên: Trương Thế Khâm, Tô Mai ┃ phối hợp diễn: Đường Thải, Bác sĩ Lưu┃ cái khác: Tiểu Minh xuất phẩm

——-

Làm một vị bác sĩ online, bác sĩ Lưu mỗi ngày đều gặp qua một vài ca bệnh rất thú vị. .

Ngày hôm nay, như mọi ngày cũng rất thú vị. .

Nặc danh: Bác sĩ, nếu một người không thể “cương” với cả đàn ông và phụ nữ thì đây là tình huống gì, cơ thể của tôi rất khỏe mạnh, buổi sáng vẫn có phản ứng bình thường..

Bác sĩ Lưu: Anh có thể nói rõ một chút điều gì khiến anh nhận định như vậy không?

Nặc danh: Trong cuộc sống thường ngày tôi hoàn toàn không để ý đến nam giới khác, cũng không có thói quen quan tâm những người lạ, càng không thích tiếp xúc thân mật với người đồng tính, bởi vì tôi không giống họ. Về phần nữ giới, tôi có một người bạn gái rất thân thiết, nhưng khi cô ấy chạm vào người tôi, tôi không có một chút cảm giác nào cả.

Bác sĩ Lưu: Tôi nghĩ vấn để hẳn là nằm ở người bạn gái thân thiết phải không? Anh thích cô ấy?

Nặc danh: Chắc là không, vì cơ thể tôi không có phản ứng gì với cô ấy. .

Bác sĩ Lưu: Xem ra hai người rất thân mật, còn việc không có phàn ứng cụ thể đã tới mức độ nào vẫn chưa biết được, đây chỉ là sự tiếp xúc rất bình thường, hay là tiến thêm một chút?

Vấn đề này thực sự rất khó trả lời.

Cho dù chỉ là một bác sĩ trực tuyến, da mặt dày nhưng hai gò má Trương Thế Khâm vẫn cực nóng.

Đặc biệt là vấn đề này, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào. .

Mỗi ngày đều bị thanh mai sờ tới sờ lui từ trên xuống dưới, điều này làm sao hắn có thể nói ra lời!

“Nụ hôn nhỏ, em đã về rồi.”

Trương Thế Khâm rời khỏi trang web. Mấy giây sau khi hắn đóng trang web, một cơ thể lạnh lẽo chui vào trong ngực hắn, sau đó một cánh tay lạnh như băng thuần thục chui vào vạt áo sờ soạng, lạnh đến mức bụng Trương Thế Khâm thít chặt. .

“Ôi chao, nụ hôn nhỏ, biểu tình của anh nhìn qua hình như tâm tình có chuyện không  vui.”

Cô gái nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo nhìn không ra một tia tì vết, là một khuôn mặt rất khả ái điềm mỹ, nhưng lời nói ra lại không hề hợp với vẻ bề ngoài của cô. .

“Em biết rồi!” Cô gái lộ ra vẻ mặt đã hiểu, uốn tiếng uốn hơi, nói: “Nhất định là vì ngày hôm nay không được chị đây sủng ái thật tốt, như vậy, hay chúng ta làm ít chuyện không tiện nói ra đi.”

Trương Thế Khâm kéo bàn tay của Tô Mai đang mò mẫn đến xương quai xanh của hắn ra, uể oải nói: “Để lòng anh tốt lên chút chỉ có một biện pháp, đó chính là phiền em tránh xa anh ra một chút.”

Tô Mai chu mỏ, lã chã – chực khóc: “Trước đây anh nói yêu em cả đời, bây giờ lại muốn đuổi em đi, rốt cuộc là em đã làm gì không tốt.”

Không! Anh chưa hề nói sẽ yêu cô cả đời!

Trương Thế Khâm cảm thấy làm người thiện lương thật khổ.

“Đừng nghịch, để anh viết xong luận văn được không!” .

Trương Thế Khâm nghiêm trang tung ra chiêu nói dối.

Nghiêng đầu suy nghĩ xong, Tô Mai trước tiên quyết định buông tha hắn, lại ở eo nhỏ của trúc mã sờ soạng một cái, Tô Mai ra khỏi vòng tay ôm ấp của đối phương, duỗi người, nói: “Được rồi, nếu nụ hôn nhỏ đã thành tâm thành ý khẩn cầu, chuyện này, chúng ta để đến tối mới làm vậy! Em đi tắm đây, a~~, nụ hôn nhỏ không nên nhìn lén nha!”

Cả ngày cô ấy đọc loại tiểu thuyết gì vậy? Kiểu nói khiến người khác phát điên ấy rốt cuộc học được ở nơi nào..

Trương Thế Khâm đưa ánh mắt đến chỗ eo bị lộ ra rồi rời mắt, vẻ mặt như nứt ra, mất đi chức năng biểu đạt.

Sinh ra bị dồn ép đến mức mặt tê liệt, cái này cũng đủ rồi đi! Có một thanh mai như thế, bình thường không muốn cao lãnh thật khó khăn!

Khi tiếng nước ngừng lại, không có luận văn cũng không sáng tác, Trương Thế Khâm lại chìm vào trong suy nghĩ, rốt cuộc là tại sao lại phát triển thành tình trạng trước mắt này.

Hết thảy đều bắt đầu từ buổi tối kia.

Thanh mai luôn luôn khả ái cười vui vẻ, trên mặt một nửa là nước mưa, một nửa là nước mắt.

“Làm sao bây giờ, Thế Khâm, hình như tớ bị bệnh.”

“Bác sĩ nói tớ có chứng nghiện da thịt người khác, làm sao bây giờ, sau này tớ sẽ không nhịn được mà tới gần người khác, sẽ bị trở thành biến thái sao?”

Khi đó hắn đã nói thế nào nhỉ..

Rõ ràng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nỗ lực nghiêm mặt, nghiêm túc nói rằng: “Đừng sợ, mình sẽ giúp cậu.”

“Cậu không giúp được tớ, tớ muốn sờ mó cơ thể khác, rõ ràng trong lòng cảm thấy rất buồn nôn, nhưng vẫn muốn làm như vậy. Tớ không muốn như thế, không bằng chết đi cho rồi.”

Cả người Tô Mai đều tỏa ra sự tuyệt vọng, giống như một khắc sau có thể sẽ làm ra một vài chuyện không thể cứu vãn nổi, người con gái mới mười mấy tuổi, suy nghĩ của cô ấy sẽ yếu ớt không gì sánh được.

Mà sự việc mới phát sinh trước mắt, phá vỡ điều tốt đẹp nhất mà cô hướng tới trong lòng.

Thanh niên Trương Thiếu Khâm tự hỏi một phen, kiên định nói: “Vậy mình cho cậu sờ là được rồi, cậu chỉ sờ mình thôi, như vậy sẽ không bị những người khác phát hiện.”

Sau đó một cánh cổng mở ra  một thế giới mới, cuộc đời Trương Thế Khâm mỗi ngày đều phát sinh chuyện mới.

Lúc ban đầu chỉ là ngây ngô len lén nắm tay mà thôi, sau đó lúc không có ai thì dính sát vào nhau, cuối cùng lý do vì sao hắn với thanh mai lại trở thành tình huống như bây giờ, Trương Thế Khâm đã không nhớ nổi. .

Chờ hắn ý thức được làm như vậy là không đúng, thanh mai đã quen đêm nào cũng leo lên giường hắn.

Quả nhiên cùng nhau thuê chung nhà là một quyết định sai lầm. .

Chứng nghiện da thịt (*) thực ra cũng không phải là một vấn đề gì quá lớn, đây chỉ là một loại khao khát thân mật mãnh liệt mà thôi, cái này cũng không hiếm thấy, nhiều trường hợp người bệnh hay thể hiện điều này với người yêu và gia đình. Vì thế nó có quan hệ rất mật thiết với khát vọng quan hệ thân mật, họ có thể thỏa mãn khi được sờ vào người yêu hoặc người trong gia đình, cho nên bình thường không hề cần chữa bệnh.

(*) Đây là một chứng bệnh có thật.

Thậm chí bác sĩ còn khuyên bệnh nhân, hãy để cho người khác chịu tiếp nhận bệnh trạng của mình.

Mấy năm nay, Tô Mai vẫn biểu hiện rất bình thường, ngoại trừ ở trước mặt Trương Thế Khâm, có lẽ hắn là người duy nhất biết con người thật của cô, cho nên hình như hắn càng ngày càng khó tính hơn.

Lúc bố mẹ cô ấy li hôn.

Cô ấy cho rằng đó là nguyên nhân. .

Trương Thế Khâm không biết chân tướng như thế nào, lại một lần một lần đề thấp ranh giới cuối cùng của mình, nếu như vậy giúp cô dễ chịu hơn thì cũng được.

Nhưng cùng lúc đó một vấn đề khác xảy ra, Trương Thế Khâm phát hiện cho dù bản thân cùng Tô Mai nằm chung, toàn thân ngoại trừ “chỗ then chốt”, căn bản đều bị sờ qua, nhưng hắn một phản ứng bình thường của đàn ông cũng không có.

Hắn phải đau đớn thừa nhận, thân thể hắn bị sờ soạng hỏng rồi!

Trước mặt người khác cao lãnh không ai bì nổi – nam thần Trương Thế Khâm, có một người một điểm không làm hắn cao lãnh lại bối rối, hắn lo lắng sau này mình không thể tìm được bạn gái, sợ mình không thể “lên” được.

Tuy rằng tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Tô Mai là bạn gái của hắn, tuy rằng vào buổi sáng hắn vẫn có phản ứng bình thường.

Nhưng Trương Thế Khâm vẫn hơi có chút khủng hoảng.

Thân thể bị sờ hỏng và vân vân, loại này chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thẹn không dám nói ra, làm sao có thể nói trước mặt bác sĩ.

Nhưng vấn đề luôn cần phải giải quyết, cho nên Trương Thế Khâm mới nhún nhường đi tìm một bác sĩ online.

Thật ra còn một loại phương pháp tương đối phổ biến cũng dễ dàng hơn, chính là tìm một người con gái khác thử một chút, nhưng cái ý nghĩ này dường như là nhô lên một chút đã bị hắn đè  xuống.

Tô Mai sẽ tức giận. .

Hơn nữa vì chuyện này mà tìm một người con gái khác thân mật, Trương Thế Khâm cảm giác mình đúng là người không có tiết tháo.

(*) Tiết tháo: nói khái quát là danh dự nhân phẩm, xấu hổ, nói rõ ra là không biết xấu hổ.

Mặc dù người ngoài nhìn vào, hắn nhất định là một người đặc biệt không có tiết tháo. .

.

Vào đêm.

Tô Mai lần thứ hai leo lên giường của Trương Thế Khâm, Trương Thế Khâm nhắm mắt lại theo thói quen im lặng quay lưng viết xong luận văn, sau đó soát lại một vài chỗ không hợp lý và câu từ được dùng chưa đúng.

Quan tâm nhiều sẽ có kết quả tốt, luận văn của hắn luôn được điểm rất cao.

Tô Mai cầm một tay Trương Thế Khâm ngắm nghía, một lát sau thấy vô nghĩa, liền đứng lên áp mặt vào ngực Trương Thế Khâm, trong miệng trước sau như một không đứng đắn nói: “Nụ hôn nhỏ, chúng ta tới làm một ít chuyện kia đi!” .

Trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt nhau, Trương Thế Khâm đẩy mặt cô ra, lãnh đạm nói: “Hoặc là ngủ đàng hoàng, hoặc là đi ra ngoài.” .

“A, thực là lãnh đạm, nụ hôn nhỏ, nhắc tới chuyện này, có một đại mỹ nhân nằm ở trên giường anh lâu như vậy, anh cũng không có một tí động tác nào, không phải anh bị lãnh cảm, hoặc không cương được đấy chứ?”

Tô Mai giống như vừa phát hiện ra được một vùng đất mới, giọng nói kinh ngạc không thể tin. .

Lý trí của Vương Thế Khâm thiếu chút nữa văng tun tóe, cũng may hắn sớm được tôi luyện tới trạng thái băng sơn không hề biến sắc kinh ngạc nên mới có thể chế ngự được sự giao động đột nhiên xuất hiện, hắn bình tĩnh đáp lời: “Nếu đã nằm trên giường của anh là người con gái của anh, tin tưởng anh, người đó sẽ không bình yên vô sự.”

Ngụ ý là, cô không phải là con gái đúng không?

Tô Mai có chút hơi tức giận, tuy rằng cô vẫn mơ hồ cảm nhận Trương Thế Khâm không coi cô như những người con gái khác, nếu không sẽ không để im cho cô sờ soạng khắp nơi như vậy, qua nhiều năm như vậy, chuyện tình khác cũng chưa từng làm với cô, hắn không hề có hứng thú với cô. Nhưng bị nói thẳng ra như vậy vẫn có chút tự ái. .

Cho nên hừ một tiếng, Tô Mai ôm gối đầu xuống giường.

Trương Thế Khâm cũng cảm giác câu nói linh tinh kia của mình làm người kia bị tổn thương, nằm một hồi tâm cũng không yên, suy nghĩ một chút, hắn quyết định online lại để hỏi bác sĩ online, mong là bác sĩ còn chưa đi nghỉ ngơi.

Cũng may đêm tối thích hợp cho những suy nghĩ tiêu cực nhiều hơn, nên bác sĩ Lưu cũng chưa đi ngủ.

Nặc danh: Xin lỗi, lúc nãy nhà có chút chuyện, tôi chỉ rời đi một lúc thôi. .

Bác sĩ Lưu: Không sao, chúng ta tiếp tục trọng tâm câu chuyện lúc nãy đi!

Nặc danh: Tôi cùng người bạn gái kia coi như là có một mối quan hệ thân thiết, thực ra, cô ấy mắc chứng thèm muốn da thịt, cho nên trong hàng ngày, sự tiếp xúc thân mật giữa cả hai hơi nhiều. .

Bác sĩ Lưu: Hai người có ở chung một phòng không? Có lẽ sẽ tiến được thêm một bước.

Nặc danh: Có cùng nằm chung giường.

Bác sĩ Lưu: Cảm giác của anh thế nào. .

Nặc danh: Rất bình tĩnh.

Bác sĩ Lưu: Là tự nhiên như thế, hay đây là kết quả do anh tự kìm nén mà ra?

Thấy vấn đề này, Trương Thế Khâm hơi sửng sốt, tự nhiên bị vậy và do kìm nén khác nhau như thế nào?

Vế trước là phản ứng chân thật, phía sau là do bản thân tạo thành, đó là những cảm xúc giả tạo. .

Trương Thế Khâm nhất thời có chút hoảng hốt.

Hắn nghĩ tới lần đầu tiên cùng Tô Mai kéo tay nhau, lần đầu tiên sóng vai nằm trên cỏ nhìn trời sao, cô ấy đùa dai đưa tay sờ hẳn vào bên trong lớp áo của hắn, chờ hắn biến sắc, cô liền dùng tư thế độc chiếm ôm eo hắn giới thiệu với bạn nữ khác: Đây là vợ của tôi, mấy người nghìn vạn lần không được thích tôi, bởi vì tôi đã có vợ yêu thương – vợ “men” .

Lần đầu tiên cô leo lên giường của hắn, hắn cẩn thận tránh xa sao cho ít tiếp xúc nhất có thể.

Hắn là một người con trai có suy nghĩ và cơ thể bình thường, đối mặt với việc tiếp xúc thân mật với người con gái khác, đương nhiên sẽ mặt đỏ tim đập, lại thấp thỏm bất an, nhưng vì lòng tự trọng của một thằng con trai, hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh, sau bình tĩnh thành quen.

Mặc dù hắn và Tô Mai so với người yêu còn thân mật hơn, nhưng trước mặt người khác hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cho dù ở trước mặt Tô Mai, hắn dường như cũng không lộ ra hứng thú.

Để không bị xấu mặt trước người ngoài, cũng không làm ra những chuyện tổn thương đến Tô Mai, bất kể là trước mặt người khác hay ở riêng với nhau, hắn cũng sẽ tự ép mình nghĩ về những chuyện khác để dời đi lực chú ý.

Cho nên, sự trấn tĩnh hôm nay đối mặt với những hành vi khác thường của Tô Mai, là chân thật, hay giả tạo?

Trương Thế Khâm phát hiện mình cũng không trả lời được.

Trước đây, không nghi ngờ gì, hắn rất thích Tô Mai,  thậm chí hắn còn nghĩ tới, bọn họ sau này còn có thể kết hôn sinh con.

Dù sao hai người bọn họ đều như vậy, nên mọi người hiểu lầm, dù là Tô Mai chủ động, nhưng trong chuyện này, cô ấy vẫn ở thế yếu, hắn hẳn nên phụ trách với Tô Mai, nhưng nếu như hắn không thích Tô Mai thì phải làm sao bây giờ, nếu vẫn không có phản ứng gì thì phải làm sao bây giờ?

Trương Thế Khâm sẽ không ngây thơ cho rằng không có chuyện ấy thì tình cảm vẫn sẽ trọn vẹn, đặc biệt, Tô Mai còn là một người con gái rất mong có một gia đình hoàn chỉnh.

Kết quả có lẽ sẽ rất thê thảm, bọn họ sẽ dằn vặt nhau rồi mỗi người đi một ngả.

Cho nên mặc dù đây là một chuyện rất khó mở miệng, nhưng Trương Thế Khâm vẫn phải giải quyết vấn đề này.

Nặc danh: Tôi nghĩ tôi không thể trả lời được câu hỏi này, nhưng tôi biết phải làm sao rồi, cám ơn bác sĩ Lưu, khoản tiền kia tôi sẽ lập tức thanh toán.

Bác sĩ Lưu: Không cần phải gấp, tôi cũng không giúp anh được gì cả, thực sự thì nói ra vấn đề này cũng khá xấu hổ, mấy vấn đề này thật ra anh đã sớm nghĩ tới, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi, nếu như lại có vấn đề gì không biết, anh cứ việc đến tìm tôi.

Người con gái mắc chứng nghiện da thịt, và người con trai ép mình phải lãnh đạm, đây không phải là một cặp rất đẹp sao?

So với những rắc rối nhỏ nhặt mà người khác đã từng hỏi hắn, bác sĩ Lưu nghĩ hồ sơ bệnh án này thật thú vị.

Ngày thứ hai lúc ra ngoài, Tô Mai dường như đã quên mất sự khó chịu tối hôm qua, lại ôm hông Trương Thế Khâm, khoái khoái lạc lạc ra ngoài.

Trương Thế Khâm suy nghĩ một chút, gạt tay cô xuống, cánh tay đặt lên vai Tô Mai, lại nói tiếp, trong lúc hai người này chung đụng, hắn chưa từng chủ động làm qua cái gì. .

Lúc ban đầu vì ngượng ngùng không thừa nhận, sau là vì đã trấn định bản thân quá kỹ.

Tô Mai vẻ mặt không hiểu, kinh ngạc nói: “Nụ hôn nhỏ, hôm nay anh chưa uống thuốc hả, sao có cảm giác manh manh (*) thế.”

(*) Manh – : bắt nguồn dùng là từ “moe” () trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga

Lên tàu điện ngầm, Trương Thế Khâm đè đầu cô vào ngực, nói: “Thật ra người không uống thuốc chính là em.”

Tô Mai không phục, nhưng trong chóp mũi thoảng qua hương vị của người con trai khác, cô hít sâu một hơi, thỏa mãn nhắm hai mắt lại, quyết định hiện tại tạm thời không đi tính toán chuyện hắn dám vô lễ với vợ.

Đến lúc ngồi trên tàu, Trương Thế Khâm vẫn ôm Tô Mai vào trong ngực, cảm giác này rất mới mẻ, bởi vì thông thường lúc ngồi trong tàu đợi đến trạm, nếu Tô Mai không cầm tay hắn ngắm nhìn, cũng dùng một loại tư thế không hề tự nhiên ôm hông hắn.

Giống như vừa đổi giới tính, rất khó chịu .

Ngày hôm nay Tô Mai rất ngoan, không sờ soạng miệng cũng không ba hoa, mà ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn.

Nửa đường có một bà cụ lên tàu, Tô Mai lập tức nhường chỗ ngồi, sau đó đặt mông ngồi lên đùi Trương Thế Khâm.

Trương Thế Khâm: =_=.

Thở dài, Trương Thế Khâm ôm Tô Mai vào trong lòng sau đó gác cằm lên bả vai của đối phương.

Sau đó dùng mắt thường cũng có thể thấy được, là một nữ lưu manh đã được công nhận, nhưng cổ lại càng ngày càng hồng.

Sau đó hình thức ở chung của hai người này cũng đã đổi lại, trở thành hình thức ở chung tương đối bình thường trong mắt mọi người, Tô Mai hình như thoáng cái thục nữ lên, không có động thủ động cước, cũng không có đùa giỡn người khác linh tinh nữa, đương nhiên cũng không đang ba giờ sáng bò ra khỏi giường. .

Thành công từ bạn học trở thành bạn thân, Đường Thải đưa tay chọc chọc má lúm đồng tiền của bạn thân mình, khiến người nào đó đang cười khúc khích hoàn hồn. .

“Đây là sao, cậu đã cua được nam thần trúc mã cao lãnh rồi hả?” .

Tô Mai che mặt, ngọt ngào lại quấn quýt nói: “Tớ cũng không biết, gần đây anh ấy rất tốt với tớ, rất khác trước đây.”

Đường Thải gật đầu: “Trở nên càng giống như một người đàn ông, mà không phải một người vợ nhỏ không thể phản kháng.”

Tô Mai tiếp tục ngượng ngùng-ing.

“Thấy biểu tình của cậu, chân tay tớ hình như cứ run run.” Đường Thải chà chà hai tay, sau đó dùng giọng điệu cảm ơn nói: “Nhưng mà cảm ơn trời đất, rốt cuộc cuối cùng cũng không phải nhìn người bạn thân thiết vẻ mặt lưu manh đi đùa giỡn nam thần cao lãnh nữa rồi, cậu có biết không, như thế rất đau mắt á.”

Ngẫm lại xem, một nam thần mặt lạnh cao hơn mét tám bị một nữ lưu manh cao hơn mét sáu ôm lấy thắt lưng đi lại trên đường, cảnh tượng thực sự là rất quỷ dị.

Đã thế nữ lưu manh này còn luôn thừa dịp mọi người không chú ý, thò tay vào trong quần áo của người ta, nam thần vẻ mặt bình tĩnh, giống như người bị sờ không phải là mình, Đường Thải – người trong lúc vô ý nhìn thấy một màn này, có cảm giác người nam này thần hình như đã bị sờ đến hỏng người rồi.

Thực sự là thảm thương lại thật đáng buồn!

Cho nên bọn họ  rất nhanh đã ở cùng một chỗ, nhưng mà bạn thân nói, nam thần đại khái muốn đi bệnh viện Tân Đông Phương để khám nam khoa.

Nhưng… Hiện tại chắc là chữa khỏi bệnh rồi nhỉ?

Tô Mai lại ôm mặt nghĩ vẩn vơ, sau đó vỗ tay: “Tớ quyết định, tối nay tớ muốn ”lên giường”!”

Đường Thải lạnh lùng ói một ngụm: “Nói như kiểu ngày bình thường cậu không làm chuyện ấy ý.” .

Buổi tối, Tô Mai tự tắm thơm phức, mò lên cái giường đã xa cách mấy ngày.

Không gian đen như mực ngột ngạt, chỉ còn hai tiếng hít thở một mạnh một nhẹ.

Tô Mai lẳng lặng nằm bên người Trương Thế Khâm, rất lâu mới lấy giọng điệu lưu manh thường ngày ra nói: “Nụ hôn nhỏ, chúng ta làm chuyện kia đi!”.

Đã chủ động mà còn không bị chú ý tới, bị dội nước lạnh có lẽ đã nằm trong dự đoán, cuối cùng cái người luôn thể hiện mình thật “thanh tâm quả dục” lại trở mình, áp lên người của cô, hai tay chống hai bên đầu cô, cúi đầu, hơi thở phả vào tai cô, tiếng nói lộ ra vẻ nguy hiểm chưa từng có.

“Tô Mai, em đi bây giờ còn kịp.”

Nữ lưu manh trong nháy mắt dường như bị thanh âm gợi cảm làm da đầu tê dại đến nổ tung, chân mềm nhũn, nhưng cố mạnh miệng nói: “Nụ hôn nhỏ, lẽ nào, anh sợ sao?” .

“Người sợ phải là em mới đúng chứ.”

Đừng thấy cô luôn thể hiện như lưu manh, nhưng lúc này, nữ lưu manh lại vô cùng ngây nhô.

Đương nhiên, nữ lưu manh sẽ không chịu thừa nhận điều này.

“Làm sao có thể, chị đây đã chuẩn bị tốt từ lâu, phải yêu thương nụ hôn nhỏ thật tốt nha, đáng tiếc, ai đó lại chẳng nhúc nhích gì cả, chị đây rất buồn bực, anh nói đi, muốn làm chuyện đó như thế nào?”

Trương Thế Khâm: 〒_〒

Thanh mai sức chiến đấu kinh người, Trương Thế Khâm có cảm giác phải chăng lúc đó mình nên dừng lại, luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục thêm nữa, sẽ phát sinh một chút việc không trong dự tính.

Lúc Trương Thế Khâm rơi vào trạng thái trầm mặc, nữ lưu manh đã nghĩ không những cần nhu cầu còn cần có kiến thức (mới làm được chuyện này), ôm cổ Trương Thế Khâm hôn một cái, mềm giọng nói rằng: “Thực ra em đã chờ ngày này rất lâu rồi, lần đầu tiên chủ động, thì đã chuẩn bị sẵn sàng, đáng tiếc nụ hôn nhỏ làm em rất thất vọng.”

Giọng nói của nàng ba phần đủa giỡn, bảy phần nghiêm túc.

Cái này càng ngày càng tiếp tục càng có vẻ sai sai!

Trương Thế Khâm đẩy ra cái người đang dính vào cằm hắn, trầm giọng nói: “Được rồi, em đừng quá mức.” .

“Cái gì cơ, rõ ràng là anh bắt đầu trước.” Tô Mai cảm thấy rất không cao hứng. .

Là thế này phải không!

Trương Thế Khâm nỗ lực khiến ký ức đảo lộn hiện ra..

Tô Mai xuống phía dưới tìm tòi, sau đó cười duyên nói: “Hơn nữa chỗ kia hình như không muốn để em dừng lại.”

Sự thật chứng minh, nữ lưu manh không hổ là nữ lưu manh, chuyện phát sinh kế tiếp, biến thành bóng ma không thể xóa mờ trong lòng Trương Thế Khâm.

Nam thần cao lãnh Trương Thế Khâm có một tiểu phiền não mới, bạn gái của hắn luôn luôn trước mặt người thì thục nữ, sau lưng thì cầm thú, mỗi ngày đều bị bạn gái làm phản thôi, quả thực không có gì thảm hại hơn nữa!

Một tháng sau. .

Bác sĩ Lưu: Thế nào, giải quyết xong chưa?

Nặc danh: Không, trên thực tế, tôi lại gặp rắc rối mới.

Bác sĩ Lưu: Rắc rối gì cơ? Không ngại nói tôi nghe thử được không?

Nặc danh: Tôi muốn quay về quá khứ, sau đó chưa từng đi tìm anh. .

Trương Thế Khâm cao lãnh gõ xuống câu này, trung nhị (*) nói.

(*) Trung nhị: Từ chỉ những thiếu niên ở thời kì trưởng thành có những hành động và ý nghĩ quá mức tự cho là đúng.

Tô Mai cướp chuột của hắn xem cuộc nói chuyện được ghi lại, sau đó cười ngã vào trong ngực hắn. .

“Nụ hôn nhỏ, em phát hiện nhiều khi anh rất đáng yêu, người khác đều nói anh cao lãnh, nhưng đó chỉ là ảo giác thôi, nụ hôn nhỏ nhà chúng ta rõ ràng ngốc ngốc, manh manh đi, chị đây đều bị anh manh hóa!”

Trương Thế Khâm: ︶︿︶. .

Mẹ có ý bảo nên đi đăng lý kết hôn, nhưng anh lại chẳng muốn cưới cô ấy thì phải làm sao bây giờ ;;;;;v;;;;;!!

HOÀN

2 bình luận về “Khi nam thần cao lãnh gặp gỡ thanh mai ngây thơ

Không còm men editor sẽ bùng cháy! A di phì phì ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯